Trường trung học phổ thông Lê Lợi

NHẬT KÍ DẠY VĂN - Cô Nguyễn Thị Thảo

Ngày…tháng…năm… Vì Rô-mê-ô nói “Kìa nàng tì má lên bàn tay. Ôi! Ước gì ta là chiếc bao tay để được mơn trớn gò má ấy’’. “Thưa cô Ju-li-et mang vẻ đẹp đỉnh cao.’’ Tôi không giấu được nụ cười  bởi nhìn những gương mặt học sinh lớp 11 thật vô tư, ngây thơ, trả lời mà như không biết mình nói gì… Đêm về mình suy nghĩ: thế hệ 9X ngày nay khác mình ngày xưa nhiều quá. Học sinh thật bản lĩnh, tự tin, táo bạo, giàu ngôn ngữ….hay vì quá nghèo cách diễn đạt…Thời đại thông tin với đa phương tiện…đã làm giàu cho ngôn ngữ chúng ta nhưng nếu dùng không đúng chỗ thì vô tình ta làm mất đi vẻ trong sáng của tiếng Việt.
.

QUÊ HƯƠNG - Bài tản mạn của cô Bùi Khánh Đoan Thùy

Trong cuộc sống bộn bề, nhiều người cảm thấy quê hương là cái gì đó rất xa vời, coi như chuyện bảo vệ biên cương đất nước là chuyện của ai đó chứ không phải là mình, vì mình còn phải lo đủ chuyện cho công việc, cho gia đình, cho con cái, cho ngày mai… Nhưng quê hương cũng là một cái gì đó rất gần gũi thân thương, khi xem trên truyền hình thấy những cảnh lụt lội, thấy những cảnh bà mẹ già, lần từng bước một đến chiếc tủ thờ, thắp mấy nén nhang cho những đứa con trai mình đã hy sinh. Hình ảnh đó làm rung động trái tim ta, ta biết yêu thương đồng bào ta cũng chính là yêu quê hương đất nước.
.
.